Con người ta trên chuyến xe, gặp gỡ, rồi xa...
Kẻ lên, người xuống như một phần tất yếu của cuộc sống.
Bàn tay mong manh, nhỏ bé chẳng bao giờ nắm giữ được yêu thuơng.
Thời gian có chờ đợi một ai.
Thời gian không bao giờ níu giữ được tin khôi trong sáng ?
Con người ta cứ gặp, rồi xa.
Cuộc sống vốn là vậy,
Đời thênh thang, mênh mang, cứ sống, cứ vui cho trọn.
Biết đâu khoảnh khắc gặp gỡ là khoảnh khắc cuối cùng .
Người đi tiếp, kẻ xuống xe.
Sống cho trọn, đừng hờ hững,
Đừng làm mong manh những cuộc gặp gỡ như những cánh hoa khô mỏng manh,
Rớt rơi trong vườn khuya rồi héo hắt..
Cuộc đời là những chuyến xe, duyên số, định mệnh.
Người đi, người ở, đôi khi chỉ còn lại là kỉ niệm, tiếc nuối...
Đừng mãi rong chơi với thời gian. Hắn không đợi ai đâu.
Về đi...
Về với thực tại về với niềm hạnh phúc nhỏ nhoi
Để chút bình yên còn làm nên nụ cười tươi sáng....
0 nhận xét:
Đăng nhận xét